Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Con đường mùa thu
Lặng lẽ thu về đấy lá ơi
Bâng khuâng không biết tự bao giờ
Lá khô lìa cành nghiêng rụng xuống
Hoa sữa còn vuơng thơm ngẩn ngơ

Gió thu nhè nhẹ hương tóc bay
Nghiêng vai tà áo nắng hao gầy
Long lanh sợi nắng trong sương đọng
Thì thầm với lá giữa hàng cây

Phố chiều đông đúc người hun hút
Xào xạc con con đường gió tạt qua
Lá cuộn từng chùm chơi đuổi bắt
Dòng người tấp nập vẫn nhấn ga

Tôi vẫn đi về con đường ấy
Gió vẫn đùa trêu với lá hoa
Lá vẫn xào xạc theo với gió
Mắt vẫn dõi tìm bóng dáng xa.


TRÁI TIM CON GÁI

Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Bỗng một ngày run lên bối rối

Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim

Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi, cư vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu

Nhưng trái tim phiền muộn đã nhiều
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Sẽ hạnh phúc hay sẽ là đau khổ

Trái tim em trái tim bé nhỏ
Trĩu nặng thế em không mang nổi một mình
Muốn sẻ bớt nửa thương nhớ sang anh
Nhờ anh giữ cùng em trái tim con gái 


Người dệt tầm gai
Thơ Vi Thùy Linh

Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc....

Anh yêu của em

Em yêu anh cuồng điên
Yêu đến tan cả em ra
Ào tung ký ức
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi

...Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân

Một làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo từng tiếng nấc
Về đi anh
Cài then tiếng khóc em bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn, trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hi vọng
Em là người dệt tầm gai...
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi sự trái ngược - những sợi tầm gai !
Không kỳ vọng những điều lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ những nỗi buồn - những sợi tầm gai - không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi...
Tưởng chừng không thể vượt qua nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước

Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu

Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình

Dệt tầm gai đến bao giờ?

Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?

Về đi anh!

Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng Anh! 


Này anh


Này anh, em thích mưa lắm đấy
Em lang thang ướt đẫm giữa trời
....Giang cánh tay
Nhận hạt nước từ tít cao vời vợi

Này anh, em thích kem lắm nhé
Lúc nào ăn cũng ngọt cả người
Dù là giữa mùa đông giá rét
Lạnh tê răng, tan dìu dịu trên môi

Này anh, em lại thích gió thổi
Cứ miên man như suy nghĩ trong em
Cuốn cả đi những lo lắng ưu phiền
Để em bay trong không gian thật rộng

Này anh, em thích cả mùa đông lồng lộng
Vì lạnh lắm, lạnh hơn cả ăn kem
Em xấu xí áo bông to, mũ trắng, khăn len
Ngồi ăn đến tê răng và ước mưa, ước gió

Nhưng em thích đi cùng anh hơn đó
Em nhí nhố đằng sau, mặc anh đón những hạt nước trời
Hay là khi đứng trú, ngắm mưa rơi
Nhìn hoàng hôn bừng lên và trời lại sáng
Và lúc cùng anh trên đường đê gió thoảng
Để không cô đơn vì anh ở thật gần
Thích cùng anh nếm kem lúc chưa xuân
2 đứa cười đẩy cái lạnh cho nhau như nhường nhịn
Thích nhớ anh khi mũ khăn quàng kín
Được chạm vào anh bằng cái lạnh mùa đông

Này, em thích anh, anh có biết không?
Hơn cả mưa, cả gió, cả que kem mùa lạnh
Nhưng bí mật này sẽ một mình em gánh
Sợ anh đi, nên em chẳng nói đâu
Chẳng có gì mãi mãi về sau
Để em giữ, để em tin rằng anh đang đứng đợi
Cuối con đường đời đầy gió mưa vời vợi...

                                                            
                                                            

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét