Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011



 QUÊN

Rồi mai này anh sẽ quên em
Cô gái nhỏ thương anh nhiều biết mấy
Trước mắt anh-em kiên cường là vậy
Mà đêm về nước mắt ướt nhòe mi.

Rồi mai này khi đã chia ly
Tên em sẽ chìm vào muôn ngàn tên khác
Như một vật dư thừa anh vô tình đánh mất
Trong cuộc đời chẳng thiếu sự lỡ tay.

Rồi mai này.Ừ!mai này đây
Sẽ có một người lo cho em từng bước
Dạy em biết đặt niềm tin vào phía trước
Vào con người,vào sức mạnh tình yêu.

Người ấy dù mạnh mẽ bao nhiêu
Dù biết nhịn,biết chiều, biết nâng khi em ngã
Dù người ấy,sau này,biết là tất cả
Em cũng chẳng quên rằng đó không phải là anh.

.......................................................................
BUỒN

Gõ lạnh vào hồn tiếng nửa đêm,
Giấc mơ sao cũng chẳng êm đềm?
Mở mắt nhìn màn đêm trống rỗng,
Với tay cố níu một nỗi niềm...

Thoáng qua ý nghĩ bóng hình ai?
Cho tương tư gậm nhấm đêm dài.
Cho hoài niệm tô màu bóng tối,
Cho suy tư nghiền ngẫm ngày mai...

Giấc ngủ sao mời hoài không tới?
Để thao thức chi chuyện một thời?!
Cố nén cho lòng thôi mơ tưởng,
Nhưng tim vẫn nhịp - dẫu tả tơi...

Rôi thì tia nắng len khe cửa,
Thôi hãy gác lại chuyện ngày xưa.
Cuộc sống vốn vui, buồn là thế
Rồi trời sẽ lại sáng sau mưa...
................................................
Khói Lam Chiều

Khói lam chiều mây mờ giăng phủ
Tháng ngày buồn tình rũ...sương mơ
Ai gieo nỗi nhớ mong chờ
Đàn xưa lạc phím cung hờ hững buông.

Bến sông Tương mắt buồn nhung nhớ
Anh bây giờ đang ở...nơi đâu ?
Làm sao em nối nhịp cầu
Để người về bến giang đầu tìm nhau.!

Vầng trăng đơn bóng sầu lẻ bạn
Liễu rũ buồn cánh nhạn...kêu sương
Đèn hiu hắt rọi bên đường
Cô đơn chiếc bóng đêm trường...Anh hay ?!

Hương kỷ niệm vương đầy mắt lệ
Dấu ân tình không thể...lãng quên
Đêm nằm em khẽ gọi tên
Mà nghe nhung nhớ đọng trên mi sầu.

Mong thời gian vùi sâu dĩ vãng
Mây không còn lơ đãng...buồn trôi
Không còn nhặt lá sầu rơi
Không còn ngấn lệ đọng lời thơ xưa.

Mai nắng ấm vai kề má tựa
Kể anh nghe một thuở...xa xưa
Đời em cũng lắm nắng mưa
Bao nhiêu ngấn lệ ,bao mùa tuyết rơi.

Em ao ước mai nầy Xuân mới
Để hồn em phơi phới...như Xuân
Cho em nhỏ giọt lệ mừng
Lam chiều khói phủ xin đừng...nhé Anh.

.............................................................................................................


Nếu ... Nếu biết mình ko là của nhau
Thế tại sao mình lại còn gặp gỡ
Để chuyện tình mình thành 1 bài thơ dở
Suốt cuộc đời lại chẳng thể quên nhau

Nếu biết mình sẽ mãi chẳng thuộc về nhau
Sao ngày đó anh lại trao em nụ hôn vội
Để giờ đây em thấy trái tim mình có tội
Yêu anh rồi lại chẳng giữ nổi anh

Nếu biết rằng tình ấy sẽ qua nhanh
Em sẽ ko yêu anh nhiều đến thế
thời gian ơi hãy trôi thật chậm trễ
Để giây phút này em sẽ chẳng phải xa anh

.........................................................

Đã mấy hôm sao mình không thể viết...
Dòng thơ tình nay biền biệt nơi đâu...
Để từng đêm nghe giọt nhớ rơi sầu...
Đang dần thấm vào tâm hồn bé nhỏ !

Mưa vẫn cứ rơi đều qua lối ngõ...
Lặng đứng nhìn mưa nhỏ giọt buồn hơn...
Đèn hắt hiu soi tỏa bóng cô đơn...
Đêm quạnh vắng nghe hồn đang tê dại

Thời gian ơi có thể nào dừng lại...
Để ta về tìm lại dáng người thương...
Mưa vẫn rơi tí tách suốt đêm trường...
Buồn lạnh lẽo người thương ơi có biết

Đêm hiu hắt giọt sầu hoen mắt biếc
Từng giọt buồn đang tha thiết gọi tên
Lệ hay mưa đang đọng giọt môi mềm
Nghe thấm mặn giữa hồn đang đơn lạnh

Này mưa ơi ! đến bao giờ mới tạnh
Để nắng về sưởi ấm nỗi cô đơn
Cho mắt Em thôi đọng giọt tủi hờn
Cho môi nhỏ đượm nụ cười tươi thấm !

Người thương ơi ! Từ phương thời xa thẳm
Biết mưa buồn đang lạnh lắm hồn em
Nhìn mưa rơi tí tách giọt bên thềm
Buồn lắng đọng hồn em từng giọt nhớ !

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét