Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

SƯU TẦM

Chẳng thể nào bay đến được với nhau
Cho dù mình yêu nhau đến mấy
Ở xa anh lúc nào em cũng thấy
Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang


Hà Nội mùa này đông cũng sắp sang
Một mình em bơ vơ nơi phố vắng
Một mình em với nỗi buồn thầm lặng
Gió thổi rất nhiều làm sống mũi cay cay


Đừng đến đông ơi, mình sẽ lạnh lắm thay
Sẽ lạnh lắm vì anh không bên cạnh
Em thèm một vòng tay xiết mạnh
Một nụ hôn dài bất tận đến hôm sau


Chẳng bao giờ anh về với em đâu
Không phải bởi ngăn sông cách núi
Không phải bởi tình yêu em tàn lụi
Mà bởi vì em nhỏ bé mong manh


Mà bởi vì bầu trời rất xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
Dù tim em có thiết tha thầm gọi
Thì bóng hình anh vẫn mãi ở nơi xa



Trái tim em vẫn chẳng được vỡ òa
Vẫn chẳng được mềm đi trong vòng tay xiết chặt
Vẫn chẳng được dập dồn hôn lên môi, lên mắt
Vẫn chẳng bao giờ được sưởi ấm bởi anh


Bởi vì bầu trời xanh đến là xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
Làn môi em vẫn cháy hồng thầm gọi.
..môi anh...

DU LỊCH HÈ 2011










Với anh
Suốt mùa hè dầm chân chờ mong
Em sợ nắng cháy dần thương nhớ
Hết tiếng ve mới giật mình bỡ ngỡ
Ngọn khói cuối cùng rời bỏ đam mê
Lửa đã tàn, nỗi nhớ gói vào thu
Gom tro than rồi đi như chiếc bóng
Em cứ đợi, mặc bao lời của gió
Gió chẳng thật thà có phải thế không anh?
Mùa đông! Mùa đông thông thái ơi!
Ai xé đôi nụ cười ta ngày ấy
Em chẳng biết, chỉ mỗi lần chợt nhớ
Nửa nụ cười côi cút hóa vần thơ
Mùa xuân nào thì cỏ cũng xanh thôi
Dẫu màu xanh có làm ta bối rối
Trời- đất –em- anh, ai người có lỗi?!
Hãy mang chính mình trả lại miền thương.