Thứ Tư, 17 tháng 8, 2011

 PHÍA ẤY CÓ BÌNH YÊN

Một chút lá vẫn cứ rơi nhè nhẹ
Cho sấu vàng thêm chín cả bờ hiên.
Một chút nắng vẫn cứ vương nhè nhẹ.
Hỏi ráng chiều phía ấy có bình yên?

Một chút gió vẫn cứ ru nhè nhẹ.
Như bước chân ai ghé qua thềm.
Cho ký ức vẫn vọng về khe khẽ .
Mây buồn, nỗi nhớ lại buồn thêm.

Một chút hờn ghen, em đỏ mắt.
Muôn thưở tình yêu, biết thế rồi.
Một chút giận hờn, anh lặng ngắt.
Để bây giờ hai đứa ở hai nơi.

Một chút thôi, anh vô tình. Em trách!
Một chút thế thôi, cũng dỗi hờn.
Một chút thôi, hững hờ. Em xa cách!
Giờ chỉ là một chút nhớ. Không hơn.



Một chút không em, anh cô độc.
Lang thang như mây trắng cuối trời.
Một chút không em, chiều tĩnh mịch.
Tha thẩn đường về, bóng nắng vơi.

Một chút, anh vô tình. Một chút.
Mất nhau rồi, một chút cứ vấn vương.
Một chút , anh dại khờ. Một chút.
Nắng vẫn vàng cháy bỏng những nhớ thương.