9 khoảnh khắc nên mỉm cười
1. Lúc sắp vào phòng thi
Bởi trong khoảnh khắc rối bời căng thẳng ấy, nụ cười sẽ khiến não của bạn tiết ra chất Endorphin làm phát sinh tình trạng hưng phấn tự nhiên, cho "bốc hơi" những căng thẳng hồi hộp không cần thiết!
2. Lúc mọc răng khôn
Vào tuổi dậy thì, thậm chí muộn hơn một chút, bạn sẽ phải đối mặt với việc răng bạn quyết định... khôn ra. Nó thì khôn ra, còn bạn thì đau thấy trời! Những lúc đau hết chịu nổi, bạn nên cười một chút, đảm bảo sẽ thấy bớt đau. Không hề là chuyện thần kỳ đâu bởi ở một số nơi, các bác sĩ đã dùng phương pháp điều trị giảm đau cho bệnh nhân bằng cách cho họ... đọc truyện cười và xem phim hài. Còn có giả thiết rằng: chúng ta có thể tránh được ung thư nhờ cười nhiều! Vậy thì, hãy luôn lạc quan cùng nụ cười nhé!
3. Sau một ngày "đen toàn tập"
Cuộc sống đôi khi khó khăn hơn chúng ta tưởng, nhưng than phiền hay khóc lóc sẽ chỉ làm cho mọi chuyện nặng nề thêm. Sau một ngày “đen toàn tập”, chỉ cần một nụ cười trước khi đi ngủ, bạn sẽ tỉnh dậy với một ngày mới tươi sáng hơn. Nào, mỉm cười để điều may mắn nhận ra bạn và tìm đến!
4. Khi soi gương và thấy mình... xí quá!
Gương mặt vui vẻ tươi cười sẽ “ăn đứt” một dung nhan cau có kiêm méo mó, phải không nào? Đừng vội đi tìm các loại mỹ phẩm đắt tiền cho khuôn mặt “dễ coi” hơn! Hãy mỉm cười – bạn sẽ thấy mình đáng yêu hơn bao giờ hết!
5. Khi bạn bỗng thấy mình cô độc
Những người có nụ cười hài hước và vui vẻ thường tạo cảm giác dễ gần và được mọi người yêu quý nhiều hơn. Và chắc chắn cùng với nụ cười, bạn sẽ có thêm nhiều người bạn mới!
6. Khi bạn làm cho mọi việc bung bét
Ai trong chúng ta hoàn hảo cơ chứ? Bạn có thể mắc sai lầm, và người khác cũng vậy. Hãy cố mỉm cười (nhếch môi cũng được), sau đó bạn sẽ có đủ bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện một cách tốt đẹp nhất!
8. Khi muốn mình cân đối hơn
Khi bạn cười, có rất nhiều cơ phải hoạt động, vậy là bạn bạn đã đốt cháy được một lượng calo nhất định. Chắc chắn là sẽ eo hơn rùi! Còn nếu bạn hơi mi-nhon, không sao, nụ cười sẽ khiến bạn vui vẻ và ăn ngon miệng hơn. Một động tác thể dục dễ nhất trên đời, phải không?
9. Và hãy mỉm cười để nâng đỡ bạn bè
Có những hoàn cảnh mà người trong cuộc trầm trọng hoá vấn đề bằng chính những suy nghĩ tối như đêm ba mươi của mình. Và chỉ cần một nụ cười của bạn, mọi chuyện bỗng có thể nhẹ như lông hồng, mọi chuyện được đặt đúng chỗ và cách giải quyết bỗng rõ ràng hơn.
Vậy thì... Đừng tiếc một nụ cười, cho mình hay cho người khác, bạn nhé!
KHI BẠN GẶP PHẢI CHUYỆN ĐAU BUỒN !!
Khi bạn gặp phải một chuyện đau buồn....
Tôi không thể nói:“Tôi cảm thông được tình cảnh của bạn lúc này”, đơn giản bởi vì tôi chỉ biết mà thực sự không hiểu tâm trạng thật của bạn thế nào. Mặc dù đã từng trải qua những chuyện không vui, từng chịu đựng những nỗi đau buồn nhưng chưa bao giờ tôi rơi vào hoàn cảnh giống y như bạn.
Tôi cũng không thể nói: “Rồi bạn sẽ nhanh chóng vượt qua”, đơn giản bởi vì bạn sẽ không thực hiện được chỉ qua một câu động viên như vậy. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Có thể bạn sẽ bị cuốn theo những lo toan và trăn trở nối tiếp nhau trong cuộc sống. Nhưng nỗi đau, vết thương trong lòng vẫn còn đó và chúng cần một khoảng thời gian cần thiết để bạn nhận ra và hồi phục.
Tôi cũng không nói: “Bạn vẫn còn may mắn hơn những người khác, nên hãy nhìn nhận sự việc theo khía cạnh tích cực”, đơn giản vì tôi hiểu rằng mỗi người đều có những cảm nhận về nỗi đau khác nhau và thật vô lý khi đem so sánh mức độ của những nỗi đau , bất hạnh đó.
Vậy tôi phải làm gì đây ?
Tôi sẽ nói rằng tôi chỉ có một bờ vai chân tình để bạn tựa vào mỗi khi đuối sức.
Tôi sẽ nói rằng tôi bên cạnh bạn mỗi khi bạn cần đến một người bạn để chia sẻ.
Tôi chỉ có thể siết chặt tay bạn và truyền một sức mạnh, một niềm tin rằng tình yêu thương và thời gian sẽ giúp bạn hàn gắn vết thương lòng.
Rồi chúng ta sẽ có dịp ngồi kể cho nhau nghe về những chặng đường gian nan đã qua của bạn, sẽ cùng cười khi nhớ lại tâm trạng bi thương, tuyệt vọng của bạn. Và nếu như không thể kiềm chế được cảm xúc, bạn cứ khóc cho vơi đau khổ và tôi sẽ hối thúc bạn hãy mau chóng quên đi.
Bằng sự quan tâm chân thành, tôi sẽ giúp bạn nguôi ngoai nỗi đau buồn, tìm được cảm hứng và niềm tin vào ngày mai tốt đẹp đang đến.
………………………………….
Trí tuệ không phải là trí tuệ nếu chỉ được rút ra từ sách vở!
Trí tuệ không phải là trí tuệ nếu chỉ được rút ra từ sách vở!
Horace
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?”
Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.
Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với tên trộm”.
Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!” Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ.” Ta chưa bao giờ thầy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.
Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hàng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”
Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gởi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng bằng hành động.
Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến đã thắp sáng để đặt trong đền thờ.
Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp sáng cây nến này phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn ta hỏi: “Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thóang sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”
Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.
Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật. Người thầy là người thông qua đó ta bắt đầu học cách học hỏi.
ST