Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

XIN BỐ AN LÒNG

Sắp đến ngày giỗ bố... 
Bên ngoài trời mưa rơi,cái lạnh đã bắt đầu về trên phố, tôi nhớ lại cái ngày mà 4 năm về trước, cái ngày có lẽ là đau buồn nhất trong cuộc đời tôi! Cái ngày mà tôi mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi! Cái ngày mà tôi không bao giờ muốn có nó trong cuộc đời mình.
        Có lẽ với mọi người tình cảm dành cho ông bà cha mẹ anh chị em sẽ khác nhau... Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sung sướng, vui vẻ. Khi còn trẻ bố là trụ cột chính trong gia đình (ông nội tôi mất sớm), bố phải lo toan gánh vác những lo lắng thường ngày, chăm sóc bà nội( năm nay bà đã 86 tuổi) và gia đình chúng tôi. Bước sang cái tuổi năm mươi, khi vừa mới bước vào ngưỡng nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với căn bệnh tiểu đường, khi phát hiện thì nó đã bước sang giai đoạn biến chứng. Và sau 8 năm  bố đã mãi mãi xa rời gia đình tôi!
Có thể thấy căn bệnh đã biến chứng từng ngày in dấu ấn lên cơ thể bố, thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt hiền từ dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt phúc hậu của bố.
Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách, tâm hồn của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Ngày ấy Gia đình tôi thuộc vào loại khá giả của vùng, rồi các căn bệnh biến chứng đã hành hạ bố tôi, mẹ đã cùng bố đi hết tất cả những bệnh viện có tiếng để chữa trị cho bố, bao nhiêu tiền của dành dụm của bố mẹ đã lần lượt theo bố đến các bệnh viện. Bệnh viện mắt Trung ương như nhà của bố vì mắt là biến chứng nhiều nhất, có những năm đến tận 25 tết bố và đứa em gái út mới về nhà ăn tết . Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng cho đến lúc bố không  thể đi được nữa!
     Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy. Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đi làm về, về đến nhà thì là lúc những cơn đau quằn quại lại trở về hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhúm chịu đựng những cơn đau vật vã, tôi không biết làm gì để mà giúp bố giảm bớt nỗi đau đớn phải chịu đựng. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố. Nếu làm được gì cho bố vào lúc ấy để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không? 
    Những lúc ấy, tôi chỉ biết nhìn bố, xoa dầu cho bố, vuốt ngực để bố vơi bớt đi cơn đau trong mình và có cái cảm giác ấm lòng khi có được sự chăm sóc của đứa con. Giá như ngày ấy tôi chăm sóc bố được nhiều hơn, an ủi bố được nhiều hơn, kiếm tiền được nhiều hơn cho bố chữa bệnh. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm. (Và khi bố ra đi mãi mãi tôi đã làm cho bố phải thất vọng! Bố ơi! Con xin lỗi bố!). Từ lúc chúng tôi còn nhỏ vì nhà toàn là con gái nên bố muốn chúng tôi phải học và kiếm lấy việc làm ổn định để sau này đỡ phải phụ thuộc vào chồng, đỡ khổ.
Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng vì xã hội ngày ấy, vì ông nội mất sớm nên bố phải nghỉ học. Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, con gái thì phải ngồi ăn như thế nào cho ra dáng con gái,cách làm người sao cho phải đạo, bố tôi nói sống phải có đạo đức, phải biết thương người lao động. Tôi phục bố lắm, bố đã chỉ cho tôi nhiều đạo lý - những điều mà mãi sau này tôi mới hiểu ra khi bước chân vào đời...
Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bởi bố đã cho tôi hiểu được cái điều rất bình dị mà lại rất khó đó là cách làm NGƯỜI. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo. Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, đứng đắn, kiên trì, chịu khó chịu khó, giàu đức hi sinh mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của Người. Trong những ngày cuối đời, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với "tử thần", bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, lúc trẻ khoẻ thì nai lưng ra làm lụng không tiếc sức để nuôi chị em chúng tôi khôn lớn, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, chị em tôi đã bắt đầu có lực báo đáp ơn sinh thành thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ bà nôi,bỏ mẹ, bỏ các cháu, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đã đi về một nơi rất xa mà không bao giờ chúng tôi có thể được nhìn lại dáng Người...
Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho đấng sinh thành, bỏ qua mọi giận hờn khi Người nóng giận và cất lời mắng mỏ, bởi đơn giản một điều bố mẹ luôn là người yêu thương nhất của chúng ta...
Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này... Và bố hãy an lòng, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con! Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình, bố ơi... và ngày 17/10 âm lịch gần đến đó là ngày giỗ của Người, con nuốt lệ vào trong cố kìm nén nhưng sao sống mũi cứ cay cay. Bây giờ con đã hơn 30 tuổi đời có 2 đứa con xinh xắn và ngoan ngoãn, con hứa với vong linh của bố sẽ tận tâm chăm sóc bà nội, mẹ và chú nữa. Con yêu bố vô ngần, người bố của con.
Tôi viết bài này vì người bố kính yêu của mình