Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

BÀ NỘI

Kỷ niệm ngày 20/10 năm nay mình chỉ muốn viết về bà nội kính yêu của mình.
    Bà nội năm nay đã 90 tuổi rồi, mặc dù tuổi đã cao nhưng bà vẫn đang còn rất minh mẫn, còn giúp tôi quét nhà, phơi quần áo nữa cơ đấy, những lần như thế mình rất sợ bà ngã không cho bà làm, nhưng khi vừa dắt xe đi làm là cụ lại tiếp tục công việc hằng ngày. Mình là đứa cháu nội mà bà thương yêu nhất, đến bây giờ đã là mẹ của 2 đứa trẻ rồi mà bà cứ nghĩ mình của hơn 30 năm trở về trước, luôn lo lắng cho mình, lần nào mình gầy đi là bà lại dục ăn thật nhiều, lúc nào bị cảm sốt là bà ngồi cạnh mình suốt. Tình cảm của bà đối với mình thật là bao la, hai bà cháu gắn bó với nhau từ lúc mình lọt lòng, bà kể ngày đó mẹ sinh mình xong phải đi học thêm nghiệp vụ ở Hà nội nên 7 tháng tuổi mình đã ở với bà, bà nói rằng lúc đó chưa có sữa như bây giờ nên chỉ uống nước cơm pha đường thôi cho nên bây giờ mình "còi" lắm, chỉ cao có được 1,69m và nặng 55kg thui, thật tôi thân hình thế mà bà lúc nào cũng chỉ sợ mình ốm .
   Cuộc đời của Bà nội cũng rất là khổ; 13 tuổi về làm dâu nhà ông nội tôi, khi bà sinh được 3 người con đó là bố tôi, kế đến là một cô và chú út, năm bố tôi được 6 tuổi và chú út được 2 tuổi thì ông nội tôi mất, kế đến là mẹ chồng ( cụ nội tôi) bà nói ngày đó cực lắm, vừa nằm trong thời kỳ chiến tranh lại vừa bị quy sai địa chủ nên khốn khổ vô cùng. Mỗi lần bà trâm ngâm kể về chuyện cuộc đời và quá khứ của bà chị em tôi lại khóc, thương bà lắm.
Những năm gần cuối cuộc đời thì bố tôi lại bỏ bà mà đi, chú út thì đau ốm triền miên còn bà cô thì ở bên Thái Lan, bố tôi là chỗ dựa tinh thần của bà, ngày bố tôi mất mẹ con tôi cứ nhĩ rằng bà không thể qua được, nhưng rồi bằng mọi cách chúng tôi động viên bà và ngày tháng dần qua bà cũng đã đỡ đau lòng hơn nhiều, khi có bà ở đấy chúng tôi không dám kể chuyện về bố vì mỗi lần như thế bà lại khóc.
Những ngày nghỉ nếu không bận việc cơ quan, họp hành là tôi lại cùng bà đi về quê, thăm họ hàng, những lần như thế bà vui lắm.
Mẹ tôi kể rằng, hồi tôi còn nhỏ độ tầm 4 hay 5 tuổi gì đó, đi học mẫu giáo về chẳng thấy bà đâu, cứ ngồi ngoài sân chờ bà về, mãi đến tối vẫn không thấy bà đâu cả tôi khóc như mưa, cả đêm hôm đấy cả nhà không ai ngủ được, mãi đến khi tôi tìm được chiếc áo của bà trùm ngang cả đầu rồi ngủ thì cả nhà mới được ngủ và cả tuần như thế đến lúc bà từ quê lên thì tôi mới ăn cơm và cười đùa. Từ hồi còn nhỏ và đến bây giờ cũng vậy tôi sợ nhất là một ngày nào đó tôi sẽ không còn bà trên thế gian này, tôi không hiểu rằng đối diện với thực tế ấy tôi sẽ như thế nào. Vẫn biết rằng trên đời; sinh-lão-bệnh-tử nhưng tôi vẫn sợ, tôi cầu mong ông trời phù hộ cho bà tôi sống thật khoẻ. Nếu chỉ chừng này để viết về bà nội tôi thì không bao giờ cho hết được, chỉ biết rằng bà là chốn bình yên tuổi thơ, là nguồn sống của mình. 

MẸ

Khi con còn bé bỏng như chim non
Hình dáng mẹ - gầy gò
Ðã trở thành - quê hương con đó!

Tuy nhà nghèo
Nhưng mẹ bươn chải lo cho con đầy đủ
Tuy cha mất
Nhưng chưa bao giờ con thấy vắng tình cha.
Mẹ vừa là mẹ, vừa là cha
Là ngọn gió mát lành ngày hạ
Là ánh mai hồng, lung linh nồng ấm!

Mẹ - con chưa lần nào lo nghĩ
Chưa một lần thiếu thốn tình yêu
Bởi cả đời mẹ lo toan vất vả
Chuyện tiền nong, cơm áo gạo nhà.

Ôi tấm lòng của mẹ quá bao la
Con ngây ngất nhòa mình vào đó
Ðễ mỗi ngày tiếng chân vang đầu ngõ
Hiểu rằng mình cần mẹ biết bao nhiêu.

HOA CỎ MAY

Em không phải là bông hồng đâu anh
Mà kiêu sa giữa muôn vàn hoa nở
Em chỉ xin làm bông may bé nhỏ
Vì yêu đời nên lưa luyến nhân gian

Chỉ buồn mình sao quá đa mang
Cứ lặng thầm níu chân người qua lại
Dẫu biết rằng đời nhiều ngang trái
Cố giữ hoài mà có được gì đâu

Mỗi người qua tặng em một chút sầu.
Họ vô tư mang tình em đi mất
Liệu có khi nào không họ nhận ra sự thật
Khi trở về còn tìm được em chăng

Em chỉ là loài hoa cỏ ăn sương
Anh đi qua có thấy lòng trăn trở
Có cảm thấy bông cỏ may bé nhỏ
Trút tâm hồn để níu giữ chân anh