Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

MƯA

Mưa! mưa cứ lại rơi, mà cũng chẳng phải là rơi nữa, mưa xối xả thì đúng hơn, mưa tuôn ào ào như muốn gạt bỏ đi những gì mà nó không muốn nhớ, lắm lúc mình nghĩ và mong sao được giống như trận mưa xối xả này, để vứt đi những nỗi buồn mà mình không muốn nhớ, những vất vả mà mình phải hàng ngày phải gồng gánh vượt qua. Nghĩ là nghĩ thế thôi chứ làm gì có chuyện đó đúng không, vì nếu như giả dụ nếu có thì khi xẩy ra rồi thì chắc gì mình đã muốn, đơn giản vì là con người mà, tham lam, ích kỷ và không muốn mất thứ gì kể cả những suy nghĩ tâm thường.
    Sáng nay thức dậy như bao ngày để rèn luyện sức khoẻ nhưng vừa khoác đôi giày thể thao vào thì ông trời lại trút con tức giận vào hạ giới, còn mình thì tức giận ông trời, thế là phải thực hiện phương án 2; tập thể dục ở nhà. Nói thực ra chạy bộ vào buổi sáng có khi chưa chắc đã hiệu quả bằng tập arobic ở nhà nhưng mình vẫn thích chạy bộ hơn, vừa được ngắm phong cảnh ở hồ( gần nhà em có 1 cái hồ sinh thái rất rộng) nhìn các bác thả lưới, cất vó buổi sáng, những cụ ông, cụ bà thả bộ thong dong mình lại cảm thấy rất yêu cái thành phố nhỏ của mình. Những câu chào hỏi buổi sáng, những cái gật đầu thân thiện khi chạy đối diện ai đó, văng vẳng bên kia bờ hồ là những câu chuyện thời chiến tranh của các bác cựu chiến binh, những kỷ niệm chiến trường, tiếng cười nói rổn rảng, tất cả hiện lên như một bức tranh đẹp rất giản dị rất đỗi đời thường, tôi ghét ông trời khi ông ta đổ nước xuống để mình không được chiêm ngưỡng cái vẻ giản dị mộc mạc của buổi sáng bình minh. Hôm nào đi công tác xa nhà hoặc bị ốm không đi thể dục được lại cảm giác có một cái gì đó nó vừa buồn lại vừa nhớ như buổi đầu biết yêu. Thành phố quê tôi thật yên bình, con người mộc mạc chất phác, chỉ có cái là vào độ tháng này đến hết năm trời lại rất hay mưa, tôi vừa thích lại vừa ghét, thôi thì tự an ủi mình vậy. "Nắng mưa là bệnh của trời" mà phải không các bạn, dù nắng hay mưa, dù buồn hay vui thì mình cũng phải nai lưng mà đi làm để hoàn thành nghĩa vụ làm mẹ với hai cục cưng đáng yêu của mình chứ, giờ này là con trai đi học về, đạp xe đạp chắc lại bị ướt mưa rồi.

5 nhận xét:

  1. Làm gì nói gì ...rốt cuộc cũng lại không quên lo cho con ! Thật là làm mẹ hiền cực quá phải không bạn !

    Trả lờiXóa
  2. Cực nhưng vui Tiêu Giao à, đấy là thiên chức mà

    Trả lờiXóa
  3. Dù cuộc sống có như thế nào nhưng bạn vẫn cảm nhận thấy cuộc sống xung quanh rất đẹp , người với người gặp nhau rất thân thiện , có nghĩa là bạn có một tâm hồn đẹp .
    Một tâm hồn đẹp với 2 đứa con ngoan ,thật tuyệt vời đó bạn ạ .

    Trả lờiXóa
  4. Hi, em cảm ơn bác Lan nhiều nhé, những lời động viên của bác là động lực cho em vượt qua đó.
    Trân trọng

    Trả lờiXóa
  5. Tiêu dao có còn dùng blog nữa khg ạ

    Trả lờiXóa