Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

GIẤC MƠ KHÔNG TRỌN VẸN
Hôm nay, em đã hiểu rằng, cho dù là em có cố gắng đến thế nào đi nữa thì cũng có thay đổi được gì đâu. Thực tế thì giấc mơ tình đôi mình không thể nào trọn vẹn được, giấc mơ của em không bao giờ thành sự thật, và kết thúc một giấc mơ đau đến xé lòng… Mỗi đêm, trong căn phòng không người, em lại khóc vì em sợ những đổi thay trong anh, vì em nhận ra tình yêu dành cho em không trọn vẹn, không nhiều như những gì anh đang nói, anh chưa bao giờ hiểu được cảm giác nơi em. Rồi bao cố gắng nơi em cũng không thể nào níu nỗi tình cảm của đôi mình thời gian qua là vô nghĩa. Bao nhiêu lần em đã tự nó với mình rằng sẽ dừng lại, đã đến lúc em phải ra đi.
Chúng ta đã từng hẹn thề với nhau rằng: “Anh và em sẽ bên nhau mãi mãi, đời này – kiếp này ta sẽ không lìa xa nhau…”. Hẹn thề là thế, nhưng giờ đây, khi trái tim anh, tâm hồn anh không còn trao cho em nữa, thì em bên anh còn có nghĩa lý gì nữa? Em sẽ bơ vơ, bị lãng quên, lạc lõng trong trái tim anh, em bé nhỏ và côi cút bên lề những tình yêu của anh… vậy chẳng lẽ em phải chịu thế, và phải vui mừng xem nó là sự ban ơn của em cho em hay sao? Thật lòng em cũng chẳng muốn thế đâu. Chúng ta đã từng yêu nhau thực sự, đã từng cần đến nhau trong cuộc sống này. Nhưng khi mà sự yêu thương đã ra đi, khi trái tim anh chẳng còn đập vì em nữa, và khi mà với anh em không còn là tình yêu duy nhất nữa thì đã đến lúc em phải ra đi rồi.
 

 
Có thể là, lúc này đây, em sẽ im lặng và rời xa anh như một kẻ phản bội và chôn giấu cái sự thật rằng: “Em chưa bao giờ hết yêu anh, chưa bao giờ muốn rời xa anh dù là chỉ một phút giây”. Em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay, em không có anh bên cạnh nhưng giờ đây, em đã chấp nhận buông tay anh ra. Mong anh hiểu và thứ tha cho em.
Anh hãy hiểu rằng em buông tay anh ra không phải vì em đã hết yêu anh, em không muốn bên anh nữa, trong tim em đã có hình bóng khác, em muốn tìm người khác tốt hơn anh… Mà vì em hiểu rằng anh đã hết yêu em, khi em đã buông tay anh ra là anh sẽ có cả bầu trời tương lai, hạnh phúc và tình yêu thực sự như anh đã từng ước mơ. Khi em đã buông tay anh ra em sẽ là người tự do, anh có thể làm những gì anh thích, anh không sợ anh đó nghi ngờ, hờn giận, hoài nghi… anh sẽ vui và có được sự bình yên trong tâm hồn. Cái điều đơn giản đó có lẽ em và anh điều hiểu, chỉ là mình đang cố khỏa lấp nó mà thôi. Nhưng giờ đây, em sẽ đối mặt với sự thật ấy, đối mặt với cái điều hiện tại em nhận ra là mãi mãi em giấc mơ của em không thể nào trọn vẹn được, dù em đã cố đuổi theo nhưng mà dẫu bao nhiêu lâu đi nữa thì em cũng chỉ là đang mơ mộng, anh sẽ không cho em cái danh phận nào cả. Và đến cuối cùng thì trong cuộc tình này em cũng chỉ nhận lấy nỗi đau và nước mắt.
 

 
Anh đã từng đến và làm thay đổi cuộc đời em, làm em nghĩ rằng có anh là em đang nắm giữ cả thiên hà này. Em hiểu mình không phải là người hạnh phúc nhất thế gian nhưng em có thể có được hạnh phúc và những niềm vui mà em hiểu rằng nó chỉ có thể đến từ anh, và chỉ em là người có được chúng. Cho dù, anh không yêu em nhiều như em tưởng tượng, rồi giờ đây, tình yêu của anh dành cho em không nồng nàn, không còn đậm sâu, em không phải là chủ nhân duy nhất trong trái tim anh… thì em vẫn muốn nói em biết ơn anh nhiều lắm, em cảm ơn những gì anh được trao cho em.
Dù anh không yêu em nhiều như lời anh nói, dù tình cảm anh dành cho em không còn nồng nàn, sâu đậm như lúc trước, em vẫn muốn cảm ơn anh một lần cuối cùng trong đời em, cám ơn anh, đã đến bên em, cho em được yêu, được hạnh phúc, cho em tất cả, dù quá mong manh... Và em sẽ trân trọng những gì mình đang có, sẽ không buồn, không khóc nữa đâu.
Giờ đây, em không thể hứa rằng sẽ chờ đợi anh, trao cho anh tất cả tình yêu và niềm tin của em, những em vẫn có thể nói với anh rằng em đã sống và vẫn ổn theo một nghĩa nào đó. Em vẫn mãi yêu anh, những em không thể dùng niềm tin và nước mắt để đánh đổi tình yêu đó, em đã cho đi rất nhiều nhưng nhận lại được gì từ một tình yêu nồng nàn giờ chỉ còn là dĩ vãng…
 

 
Thế là đã quá đủ rồi anh à. Một chuyện tình đẹp nhưng quá nhiều nỗi đau, đong đầy những câu chuyện buồn và nước mắt. Ngày hôm qua, em ngộ nhận em chính là sức mạnh, em chính là niềm tin… không ai có thể làm điều đó thay em, không ai có thể thay thể nó trong em. Em là tất cả của anh, là trái tim yêu của anh. Và cho đến hôm nay, em mới hiểu rằng trái tim của anh không thuộc về ai khác ngoài anh. Để rồi em chấp nhận ra đi, rời xa anh, và hy vọng anh sẽ sống thật tốt dù thiếu vắng em. Dẫu em đã quyết ra đi nhưng vẫn không thôi suy nghĩ và lo lắng cho anh nhưng nào có ai hiểu.
Đôi khi em cũng cảm thấy buồn và giận cuộc đời này lắm, cũng chẳng ít lần em cảm ơn nó vì đã mang anh đến bên em. Anh chỉ là điều vị ngọt trong em, và chỉ một mình em hiểu. Chỉ trách sau em không đủ may mắn để có được ngọt ngào từ anh, ở bên anh em chỉ toàn nhận thấy vị đắng chát, chua cay… mà thôi. Rồi em càng hoang mang hơn khi em biết rằng… giấc mơ tình mình không bao giờ trọn vẹn cả.
Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét